Thứ Hai, 30 tháng 7, 2007

HẠN KỲ

HẠN KỲ

Lúc mở mắt ra đón cuộc đời
Đâu hay trần thế chỉ trò chơi
Được thua thua được vòng danh lợi
Thế sự vần xoay một lũ người

Cứ ngỡ công danh là lẽ sống
Ai dè một bước xuống bùn đen
Bao nhiêu mưu chước không còn nước
Đọng lại nhân gian một lũ hèn

Cơ cực trần gian ai đoán trước
Kiếp người hỉ nộ nặng lòng chi
Ba mươi năm nữa làm chiếc lá
Rơi giữa không trung hết hạn kỳ
DODUYNGOC.29.5.2007

NHỮNG CON ĐƯỜNG CŨ

NHỮNG CON ĐƯỜNG CŨ


Cũng lối nhỏ đi về và cũng những con đường
Nhưng lạc lối
Và chẳng thấy ai quen
Tôi lại thấy những muộn phiền xa lạ
Nhớ một thời đã đi qua
Tưởng là lâu lắm

Thuở đó tuổi mới lớn
Mỗi ngày đi dọc đường ray đến lớp
Đếm những chiếc lá vàng trên những cành khô của mùa thu
Nghe tiếng đại bác dội về
Từ làng quê
Cảm nhận chiến tranh từ tiếng nổ
Đường ray cũ mất rồi
Bây giờ là một ngã tư
Chia bốn hướng
Tôi không biết phải đi hướng nào
Về chỗ cũ

Mỗi ngày ghé lại chợ Cồn
Mua gói thuốc nhỏ
Tập hút để làm người lớn
Và tập yêu cô gái cùng trường
Không dám ngỏ
Cô gái ấy chắc đã làm bà nội
Có gặp cũng chẳng nhận ra

Mỗi ngày cùng đám bạn chạy miên man
Theo những tà áo trắng
Rồi từng đứa lần lượt ra đi
Và xếp hàng ngã xuống.
Những hàng cây rỏ máu xuống đường
Có những đứa chưa một lần biết yêu
Đã vỡ toang lồng ngực
Bởi viên đạn vô tình
Của chiến tranh
Giờ đã làm cát bụi

Tôi một mình bỏ vô Sài gòn
Làm kẻ lang thang
Vì sợ mang áo lính
Những năm tháng nhọc nhằn toan tính
Lòng cứ nghĩ về chốn này
Trong những buổi chiều say

Những con đường áo lụa
Những con đường bạn bè
Những con đường đắm say
Những con đường loang máu
Những con đường lá bay

Bốn mươi năm rồi trở lại
Con ngõ vẫn tồi tàn
Nhưng phố không còn những con đường
Bạn bè xưa đi gần hết
Những chân trời góc bể

Tôi đi một mình
Đường chẳng có thanh âm
Những con đường lạ lẫm
Chẳng còn chi dấu tích của ngày xưa

Tôi đi một mình
Giữa phố đứng làm thinh
Chẳng có nụ cười nào cho tôi
Khi tôi vẫy tay chào từ giã

Tôi làm kẻ lưu vong
Trên chốn cũ của mình

Những con đường cũ đâu rồi
Tuổi xanh của tôi đâu rồi
Trôi mất hết
Chỉ còn nếp nhăn trên khuôn mặt
Chỉ còn nét buồn trong khóe mắt

Vẫn một mình tôi lại đi
Chẳng hẹn về

Đà Nẵng. Tháng 5.2007

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2007

TÍC TẮC

TÍC TẮC

Tôi bỏ thời gian vào chiếc máy
Ngồi chờ nghe những tiếng tíc tắc
Gợi nhớ những phũ phàng
Trêu ghẹo những nỗi đau
Lì lợm với giông bão
Uất nghẹn với chính mình

Chúng vẫn chạy mải miết
Dù tôi đang ngủ
Dù tôi đang đi
Dù tôi khóai lạc làm tình
Dù tôi đang đau vật vã
Hoặc lúc tôi lên cơn động kinh với nắng mưa
Hoặc lúc tôi chẳng biết làm gì
Vẫn tíc tắc
Khi tôi ngồi một mình
Đếm những gì đang đi qua
Và không biết những gì sẽ tới

Tôi bỏ tôi vào guồng máy
Máy quay
Tôi là tiếng tíc tắc
Saigon. 15.7.2007

THỜI GIAN

THỜI GIAN

Ta chỉ sợ mi
Hai chiếc kim nhỏ bé
Ngấu nghiến vào đời người
Mòn mỏi.
Những gì mi trôi đi
Sẽ mất
Những gì mi chứng kiến
Sẽ qua
Ta chỉ sợ mi
Sẽ không còn hôm qua nữa
Tất cả chỉ là bóng câu qua cửa
Chẳng còn lại gì
Dù chỉ là cơn mơ
Ta đã có tuổi thơ buồn
Và những ngày thành niên
khốn khó
Những mối tình
Trong sáng
Với những người thiếu nữ
Thơ ngây
Những tháng năm làm kẻ đu dây
Không gia đình và nhiều tủi nhục
Nhưng vẫn muốn nhìn lại
Một lần
Cho đỡ nhớ
Tháng 3.2007 - Sàigòn

CUỒNG ĐIÊN

CUỒNG ĐIÊN

Nhân thế cuồng điên dưới mặt trời
Ta cuồng điên với những trò chơi
Em cuồng điên chọn trời phương ấy
Có còn không thế giới loài người
DODUYNGOC - Sàigòn tháng 4.2007

KHÔNG ĐỀ

KHÔNG ĐỀ

Không là ta thì ta là ai
Năm mươi năm biển rộng sông dài
Một hôm ngước mắt nhìn lên núi
Thấy nỗi tàn phai tựa mặt người

Không là ai thì ai là ta
Một mình thiên hạ quá bao la
Khát khao ước vọng không làm xuể
Đành nửa đêm về đối diện ta
DODUYNGOC - Sàigòn.2002

CHẤP TAY NỖI NHỚ

NHÂN NGÀY GIỖ TRỊNH CÔNG SƠN (1.4.2007)
Hiếm có một nhạc sĩ nào mà nhiều thế hệ của một dân tộc đều biết tên.
Giỗ anh, tôi viết bài thơ nhỏ này như một lời bái vọng

CHẤP TAY NỖI NHỚ

Anh đến trần gian từ hạt bụi
Lắng tự nhân gian những ngậm ngùi
Làm chiếc lá quay hòai trong gió chướng
Lúc trở về hạt bụi hóa kim cương

Từ giữa thinh không làm cánh vạc
Kẻ độc hành xuyên suốt đêm trăng
Hàng long não ngày xưa không còn lá
Có còn chi nối tiếc nguyệt như rằm

Sóng vẫn vỗ ngàn đời tháp cổ
Mưa vẫn về thiếu bóng Diễm xưa
Trên quán trọ trăng vẫn già như cũ
Và bên đời chú dế gọi không thưa

Kẻ lãng du đi về phố cũ
Vẫy tay chào chốn trọ mù tăm
Vết trầm luân sáu mươi năm nếm đủ
Chốn trăm năm nắm đất chọn chỗ nằm

Hạt bụi lại về với hư vô
Tiếc thương chi còn lại nấm mồ
Trên vai nhật nguyệt không còn nặng
Tháng tư về tôi chấp nguyện Nam Mô


Sài Gòn - 1.4.2007
DODUYNGOC

NGỒI LẠI

NGỒI LẠI

Ngồi lại trên đồi nghe gió thở
Thấy xanh xao hoa lá vút lên trời
Tay bó gối bàn chân ngón mở
Trán mơ hồ ngẩm nghĩ cuộc rong chơi

Ngồi lại trên rừng nghe vượn hú
Cõi rong rêu mưa gió trút linh hồn
Chân muốn chạy mà suối nguồn níu giữ
Ta đành lòng hôn phối với trăng suông

Ngồi lại trên giường nghe thống khổ
Bốn bàn chân không chịu níu vào nhau
Bàn tay buồn hoang vu như nấm mộ
Vật vã đời chăn chiếu cũng sầu đau

Ngồi lại bên đường thế giới qua
Lấy trời xanh mây trắng làm nhà
Đem tiếng hát nghêu ngao bày giữa chợ
Tuổi sáu mươi bỗng ôm mặt khóc òa
DODUYNGOC -Tháng 4.2007

NHỮNG NGƯỜI BẠN CŨ

NHỮNG NGƯỜI BẠN CŨ

Uống cạn li rồi nói chuyện sau
Mấy mươi năm mới gặp lại nhau
Bạn bè ngày cũ tan tác cả
Dễ gì còn dịp mà càu nhàu

Nhận ra tao không: Đỗ Duy Ngọc
Nhà đông anh em nên còi cọc
Nghệ sĩ - giang hồ - chơi đồng hồ
Suốt ngày lên dây thiều lóc cóc

Ê thằng Tuấn lé vui lên chứ
Nhớ chuyện ngày xưa mày làm hề
Cả lớp cười vang khung cửa sổ
Sao giờ mày lại quá chấp nê

Thằng Lân này nữa uống đi mày
Có nhớ ngày nào mày với tao
Bơi ra giữa biển suýt nữa chết
Uống đi rồi mai lại đi cày

Sao mày nhăn nhó hỡi Long con
Bốn mươi năm trước mày còm nhom
Bây giờ ngực lép bụng lại phệ
Mày đi trông giống quả bóng tròn

Mồi thêm điếu thuốc - Bùi Duy Thọ
Nói năng lắm chuyện này chuyện nọ
Phong độ bây giờ trông hơn xưa
Bán buôn là làm dâu trăm họ

Ngồi trầm ngâm thế mày - Qúach Tập
Truyện chưởng Kim Dung luyện tới tấp
Giờ làm bác sĩ trưởng khoa khám
Nhờ mát tay, bệnh nhân tấp nập

Ê thằng Thanh Cẩn uống nhiều quá
Nghe nói nó kêu vợ bằng má
Người lùn, bụng bự đi không nổi
Không biết làm chi, nhậu tá lả

Cười mím chi là Nguyễn Ngọc Chi
Cứ ngu ngơ như chẳng biết gì
Thật ra thấu hết mà không nói
Lúc nào cũng du di du di

Không ai nổ lớn bằng Tuấn Gìa
Chưa uống mà mắt đã ngà ngà
Chơi chẳng bằng ai mà khoái kể
Cứ ngỡ mình vô địch Qủang Đà

Rót thêm bia cho thằng Hùng Đen
Kêu nó ra chỗ có ánh đèn
Nó ngồi trông đó không ai thấy
Vì nó đen ngồi trong bóng đêm

Áo quần tề chỉnh anh chàng Phẩm
Làm giáo viên dạy trường Bách Khoa
Quen nói nên ngồi hay lẩm bẩm
Ngữ ngôn, đi đứng cứ tà tà

Thường trịnh trọng là anh bạn Thu
Chuyên môn máy dệt chạy lu bù
Đã xa đất Qủang Nam lâu lắm
Mà trong giọng nói vẫn quê đù

Chạy vòng quanh là Phan Hữu Thuần
Nghề công an bận rộn cả tuần
Xưa làm vi xi, cảnh sát dí
Giờ làm lãnh đạo, trông oai hỉ !

Ngày xưa lớp trưởng Nguyễn Đình Hòa
Bà Rịa Vũng Tàu đường không xa
Lâu lâu đem đến vài con ốc
Ăn vô mồm bụng sôi xuýt xoa

Thôi nâng li khóc Hà Khánh An
Giờ thì xương thịt đã nát tan
Nhớ xưa tiếng hát mày hay lắm
Cất giọng ca lúc tiệc sắp tàn

Thắp nén nhang cho Dũng Vũ Hồ
Thuở còn đi học rất gà tồ
Thế mà lên Phó Tổng giám đốc
Giờ thì ngủ yên dưới nấm mồ

***
Bốn mươi năm bạn bè gặp lại
Tóc đã bạc màu, chân muốn bại
Sao cứ tưởng như mới hôm qua
Nhìn mặt nhau nhớ thời trẻ dại
DODUYNGOC - Sài gòn. tháng 3.2007
Họp mặt bạn bè

CHẠY

CHẠY

Tôi đã chạy suốt thời thơ dại
Để đuổi kịp mọi người
Không một lần vấp ngã
Và đã vượt lên

Tôi đã chạy trên những xóm làng
Nơi mọi người chỉ cần bước đi
Chỉ có mình tôi chạy
Và nhiều lần tôi té xuống
Giữa con đường

Tôi lại chạy trên những cánh đồng
Khô gốc rạ
Chẳng còn ai chờ đợi phía bên kia
Nhưng chân tôi vẫn chạy

Tôi chạy về phía mặt trời
Dù biết rằng sẽ bị đốt cháy

Tôi sẽ không đứng lại
Vì tôi biết rất rõ rằng
Chỉ cần dừng bước chân
Tôi sẽ không còn là tôi nữa.
DODUYNGOC.29.4.2007

MẮT BIẾC

MẮT BIẾC

Đi hết bốn phương trời
Ngựa hoang giờ thấm mệt
Cánh chim đã tả tơi
Sức cùng trí cũng kiệt

Lúc trở về chốn cũ
Người xưa đi mất rồi
Chiếu chăn buồn ủ rũ
Ta bên kia dốc đời

Qúa khứ đã đi qua
Tương lai chưa thấy tới
Hiện tại rồi cũng xa
Muốn thời gian đứng đợi

Ta ngã về phương Nam
Ta xuôi về hướng Bắc
Bốn phía đầy lòng tham
Trần gian đầy bất trắc

Thôi! cửa đóng then cài
Bạn bè, thôi đón tiếp
Bóng đổ trên đường dài
Một mình ngồi nối tiếc

Thôi áo mũ vinh hoa!
Thôi hào quang rực rỡ!
Đêm sương đọng mái nhà
Còn thương đôi mắt biếc
DODUYNGOC -3.2007

NỖI NHỚ

NỖI NHỚ

Sẽ không còn tiếng nói
Cũng chẳng có tiếng cười
Một cành cẩm chướng trắng
Rơi trên bàn cô đơn
Thấy nói trong lồng ngực
Dội vào lòng trống trơn
Chẳng còn em có mặt
Tính chi chuyện thiệt hơn

Sẽ không còn tiếng nói
Cũng chẳng có tiếng cười
Cố quên là thêm nhớ
Chiếu chăn buồn đơn côi
Muốn thét toang trời đất
Tên em tràn trên môi

Sẽ không còn tiếng nói
Cũng chẳng có tiếng cười
Em như lưỡi dao nhọn
Đâm nát trái tim tôi
Nỗi nhớ như dao nhọn
Đâm nát trái tim rồi
DODUYNGOC -23.10.2002

NGÃ BẢY

NGÃ BẢY

Ngã bảy người xe như thác đổ
Anh biết tìm em ở chốn nào
Ba mươi năm, cồn cào sóng vỗ
Buổi trở về thân thể đã hư hao

Đứng giữa hàng cây, giữa đất trời
Địa chỉ mơ hồ chẳng thấy nơi
Ngã bảy trưa nay không có gió
Sao ta nghe thế giới tơi bời

Em ở chốn nào trên trái đất
Ba mươi năm chẳng thấy tăm hơi
Thời gian vẫn chảy mà không mất
Nhớ em ngã bảy khóc không lời

DODUYNGOC - Sàigòn 17.3.2007

LỜI TỎ TÌNH MUỘN

LỜI TỎ TÌNH MUỘN

Được nói tiếng yêu em khi tuổi đã chớm già
Tóc đã bạc đời qua nhiều giông bão
Một nửa đời trôi đi, tương lai hư ảo
Một nửa đời còn lại để yêu em
Đà lạt - 2002

CŨNG MAY

CŨNG MAY

Cũng may còn gió còn giông bão
Còn có mắt em giữa địa cầu
Còn có khung trời cho ta nhớ
Trần gian đâu chỉ có buồn đau
Còn có thiên thu khi tiễn biệt
Yêu em cho đến lúc bạc đầu
Sài gòn

ĐEN

ĐEN
Tóc tôi đen và đời tôi đen
Áo em đen hạt huyền hở cổ
Ta rơi trong từ bi hỉ nộ
Xin đừng làm cho máu tôi đen
DODUYNGOC - 1967

EM VẪN TUỔI HAI MƯƠI

EM VẪN TUỔI HAI MƯƠI

Cứ tưởng trong em không còn nữa
Cuộc tình xưa và những bài thơ cũ
Lúc những cánh hoa vàng rải rác rụng đầy sân
Và tôi lầm lũi đi về, ngỡ là người thua cuộc

Cứ tưởng không bao giờ được nữa
Mùi tóc em bay xuống chỗ tôi ngồi
Mãi tóc xõa tím giảng đường thuở ấy
Và nụ cười cho tôi về làm thơ

Cứ tưởng đã tắt rồi
Ánh mắt nhìn tròn xoe ngơ ngác
Theo tôi suốt một đời
Ngôi sao rồi cũng có lúc tàn lụi
Đôi mắt mãi đi theo thời gian

Cứ tưởng đã không còn
Những vẫy tay chào giữa con đường
Mây xám
Và những cơn gió trái mùa ngột ngạt
Chờ mưa
Cứ tưởng một mình tôi
Điên cuồng nỗi nhớ
Và gọi mãi tên một người

Cứ tưởng sẽ không còn gặp nữa
Tuổi hai mươi
Gã con trai ngang tàng và đói rách
Gục ngã trưuớc đôi mắt buồn
Gã con trai làm thơ
Đầy nỗi nhớ
Tình ta như đốm lửa
Cháy mãi không tàn
Đợi hôm trời trở gió
Bùng thành ngọn lửa
Thiêu đốt trái tim buồn
Còn đọan đường trước mặt
Một mình tôi đi
Qúa nhiều ngã rẽ
Tôi sẽ rẽ lối nào để gặp em
Gã đàn ông đã năm mươi tưổi
Vết hằn thời gian
Sẽ ôm mặt khóc òa
Như trẻ nhỏ
Tóc đã bạc chỉ xin lòng đừng bạc
Mắt mù lòa thế giới chẳng chia đôi
Tôi sẽ đợi như suốt đời đã đợi
Đến lúc ta nắm tay nhau
Đi giữa mọi người
Dù lúc đó hơi tàn chân mỏi mệt
Em vẫn là cô gái tuổi hai mươi
DODUYNGOC - 4.10.2002

NẶNG NỢ

NẶNG NỢ

Những ngọn gió đêm về
Làm chiếu chăn tê tái
Ta cứ như thằng hề
Suốt đời làm kẻ dại

Có những phút cuồng điên
Giữa đường ôm mặt khóc
Mặc số phận xỏ xiên
Mặc nhịp đời lóc cóc

Kỉ niệm như giấc mơ
Mỗi khuya về dưới gối
Những ước vọng dại khờ
Nhớ chi nhiều thêm tội

Vọng lại một tiếng chuông
Đọng lại một tiếng cười
Sân khấu màn đã buông
Trời đêm thiếu bóng người

Ta làm kẻ mộng du
Đi dây trên nỗi nhớ
Qúa khứ còn tiếng ru
Kiếp người còn nặng nợ
DODUYNGOC -sàigòn 08 tháng 3

BÀI THƠ TÌNH CŨ

BÀI THƠ TÌNH CŨ
Đỗ Duy Ngọc

Tôi đứng đợi đây – Em đi đâu?
Ba mươi năm mưa nắng dăi dầu
Vẫn còn đốm sáng trong lồng ngực
Cơn đau dài – nỗi nhớ rất sâu.

Ba mươi năm, nhiều chuyện bể dâu
Thời gian như ánh nắng qua đầu
Chưa nắm được tay đà mất bóng
Tôi vẫn chờ đây – Em mãi đâu ?

Đă có trầu cũng đă có cau
Chỉ thiếu vôi, không đỏ môi nhau
Cũng như duyên thắm mà không nợ
Giữa ngă ba đường lạc mất nhau.

Tôi đứng một mình – Em với ai ?
Khi thời gian là tiếng thở dài
Khi ly biệt đến cùng hội ngộ
Có còn chi nghĩ chuyện mốt mai.

Tôi đi về đâu – Em về đâu ?
Ba mươi năm nước chảy qua cầu
Tóc đă bạc đầu, tim loạn nhịp
Giấc ngủ khuya về, nhiều cơn đau

Tôi trở lại đây – Em ở đâu ?
Gío mưa giăng kín ngọn tình sầu
Chiếc lá thu tàn rơi xuống ngõ
Tôi đứng nơi này – Em nơi đâu ?

Chợt thoáng hình em giữa phố phường
Tôi đi tìm, phố vẫn mù sương
Ba mươi năm nữa ai còn mất
Có được tiễn nhau một quãng đường

Saigon 30.04.2005

GẶP NHAU

GẶP NHAU

Tóc đã trắng rồi râu hết xanh
Thời gian như ánh nắng qua cành
Thương mây viễn phố sầu hiu quạnh
Gío thổi chiều nay khách độc hành

Giữa chốn đông người nhìn ra nhau
Không bàn tay vẫy dạ nát nhàu
Phố phường hối hả trời hun khói
Không có dao đâm mà nhói đau

Em ở trời xa ta ở đây
Ba mươi năm nỗi nhớ vơi đầy
Ba mươi năm nữa đà mấy chốc
Sẽ là lau trắng gió lắt lay

Ta nửa đời làm dân phiêu bạt
Thiếu quê hương chẳng có quê nhà
Đời em biến cố thân trôi giạt
Giờ gặp nhau bóng xế chiều tà

Nhận ra nhau mà chẳng tiếng chào
Nhìn nhau ánh mắt đọng xôn xao
Nghe trong hơi thở thời gian cũ
Tim đập mau mà lòng hư hao

Ba muơi năm trước chẳng chờ nhau
Ba muơi năm sau chiều đi mau
Ánh mắt ngược đường nhìn vội vã
Bánh xe quay mắt nhìn phía sau

Thôi đành xem như là kẻ lạ
Vô tình gặp gỡ giữa phồn hoa
Chuyện cũ hôm xưa đành nén lại
Vì chúng ta còn phải về nhà
Tháng 6.2007. Sàigòn

NHỮNG EM BÉ ĐÃ CHẾT

NHỮNG EM BÉ ĐÃ CHẾT

Những em bé vừa mới chào đời
Đã chết
Vì những liều vacxin
Hay vì những con người
Vô cảm
Những em bé chưa được nhìn mặt trời
Chưa được bú những giọt sữa đầu đời của mẹ
Vì em vừa lọt lòng hai mươi phút
Đã phải bay về thế giới khác

Những ống kim bức tử em
Do sự bàng quang
Hay từ sự xem thường sinh mạng của con người
Khi người ta còn phải họp bàn biện pháp
Chỉ mười cây số thôi
Lệnh từ trung tâm về đến trạm
Một tuần mới tới
Khi em đã hấp hối
Chẳng có ai có tội
Chẳng có ai nhận lỗi
Chỉ mình em
Thiên thần chưa biết cười
Phải nhận cái chết
Khi chưa được đặt tên



Sao mọi người vẫn cứ mãi làm thinh
Trước những điều vô lí

Phải có người nhận tội
Phải có người nhận lỗi
Sao chỉ có khoảng trống của hư vô
Và những nấm mồ

Mẹ chưa nhớ kỹ mặt em
Em chưa hưởng hơi ấm từ ngực mẹ
Đã vội đi

Bầu sữa này sẽ dành cho ai?
Trái tim mẹ đang cháy bỏng như lửa
Mẹ mơ thấy con cười bên cửa
Sao không vào với mẹ
Tối nay mẹ sẽ ru ai trên cánh tay này
Những áo, những quần, những tả lót mẹ dành cho con
Mẹ biết làm gì với chúng
Ngòai việc lau nước mắt
Khi chẳng còn con
Gịot sữa đang thấm ướt áo mẹ
Mẹ biết con đang đói
Sao lại phải bỏ đi
Ngày mai mẹ về một mình
Con đang ở đâu ?
Con đang ở đâu ?
Dưới đất kia lạnh lắm.

Mẹ không trọn giấc mơ làm mẹ
Con bị tước quyền làm người

Những đứa trẻ đã chết
Và chẳng ai có lỗi
Cũng chẳng ai có tội
Chỉ tội mình mẹ thôi
12.5.2007
DODUYNGOC

ĐÀ NẴNG

ĐÀ NẴNG

Ta làm con ốc sên
Bò suốt thời gian
Một phần tư thế kỉ
Mới gặp lại em
Đà Nẵng

Thành phố xa lạ
Những con đường mới mở
Hàng cây xưa mất tăm
Em ở đâu
Đà Nẵng

Muốn lên cầu Vồng
Theo lối cũ
Thuở học trường Nam
Ngày hai bữa
Đứng trên nhìn
Hai đường sắt đi về đâu ?
Nhưng chẳng còn
Đà Nẵng

Bốn mươi năm trước
Lội qua bàu Thạc Gían
Đứng trần truồng
Khóc quên lối về
Giờ toàn nhà cửa
Nhớ câu thơ Tú Xương
Ôi !
Đà Nẵng

Biển hình như mặn hơn
Đã một lần suýt chết
Ở Mỹ Khê
Với mấy thằng bạn cũ
Biển vẫn đầy nước mắt

Những hàng dương xa lạ
Chẳng còn dấu kỉ niệm náo
Đà Nẵng

Chiều nhìn về Non Nước
Rừng xanh và mây xanh
Ngước núi Sơn Trà
Nghe vượn hú
Giờ chẳng còn chi
Đà Nẵng

Ta lại làm con ốc sên
Bò chầm chậm trở về
Tuổi thơ mới hôm qua
Nay đã bạc đầu
Tri thiên mệnh

Bạn bè đâu ?
Người xưa đâu ?
Con đường cũ ?
Dấu chân xưa đâu lối đi về
Đà Nẵng

Chỉ mình ta
Ngơ ngác chốn đông người
Chẳng một nụ cười
Chào con ốc sên bò về kỉ niệm
Bằng lời lạc lõng
Đà Nẵng
Ta có còn là ta
Hai mươi lăm năm trước???

DODUYNGOC tháng3.2000

CHÂN DUNG

CHÂN DUNG

Tôi đối diện tôi một nửa sầu
Nửa kia còn lại chỉ tóc râu
Thôi về vẽ lại con trăng vỡ
Đợi bóng thuyền xưa nối nhịp cầu
DODUYNGOC.2004

SAO TA CÒN ĐỨNG ĐÂY ?

SAO TA CÒN ĐỨNG ĐÂY ?

Sao ta còn đứng đây
Nhìn thời gian tiễn biệt
Em từ giã thơ ngây
Bỏ ta đi biền biệt

Chiếc lá rụng bên đường
Bầy chim kia biếng hót
Chỉ là chuyện vô thường
Mà sao lòng vẫn xót

Ngồi nhìn dòng sông trôi
Con nước không trở lại
Ta còn đợi chờ ai ?
Hay đợi giờ thú tội

Xưa em làm cánh hoa
Ta chỉ mầm cỏ dại
Thế giới đông người qua
Chịu làm người thất bại

Em ở phương trời nào
Cỏ cây đầy tuyết trắng
Trong nỗi nhớ cồn cào
Ta nghe hơi thở đắng

Vì tên em là Mây
Bay về phương gió thổi
Ta chỉ là kẻ ngây
Suốt một đời nông nổi

Em đã đi thật rồi
Mưa không còn giăng cây
Trăng không còn về nữa
Sao ta còn đứng đây?

DODUYNGOC4.2007

MƯA CHIỀU

MƯA CHIỀU

Bất chợt cơn mưa vội về
Mây buồn hàng cây sũng nước
Chiều đi phong phanh gió ngược
Ngực trần đầy những rong rêu

Chỉ thèm sau lưng tiếng kêu
Và một bàn tay ủ ấm
Con đường dài như muôn dặm
Lối về một mình rỗng không

Gịot nước rơi vào mênh mông
Gịot nào lạc vào mắt mở
Chân trời xôn xao tiếng thở
Nhịp đời đầy những hoang mang

Đèn xanh đèn đỏ đèn vàng
Đèn nào cũng không nhích được
Em phô thân thể dịu dàng
Ngã tư đường đầy áo ướt
13.5.2007
DODUYNGOC