Thứ Năm, 23 tháng 8, 2007

GỞI NGƯỜI YÊU CŨ

GỞI NGƯỜI YÊU CŨ

Ta có thời yêu nhau và một thời tiếc nuối
Cứ ước ao sẽ được sống cùng nhau
Nhưng em ơi vợ chồng đôi khi là cơm nguội
Chẳng chịu sẻ chia dù nhiều lúc rất đói lòng

Số phận trời dành anh chỉ thích thong dong
Em thì chỉ lo chuyện nhà chuyện cửa
Chuyện áo cơm, chuyện ấm thêm bếp lửa
Ta sẽ như những chén sứ mỏng manh để cùng chạn với nhau

Sẽ nhiều lúc lắc lư và lòng sẽ rất đau
Khi tiếng bấc đưa qua tiếng chì ném lại
Lời nói đã bật ra rồi như vết thương nhớ mãi
Không chiếc này sứt miệng thì cái khác cũng mẻ môi

Cơm áo gạo tiền đời sống cứ sục sôi
Sẽ có lúc làm đau lòng và nước mắt
Sẽ có lúc em bật ra từ tiếng nấc
Sao ngày xưa ngu dại lại yêu anh

Bởi thế cho nên dù hối tiếc cũng đành
Thà như thế ta còn yêu trong ý nghĩ
Thà cứ xem ngày xưa là mộng mị
Thức dậy rồi tất cả sẽ qua đi
23.8.2007

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

BỎ ĐI

BỎ ĐI
Tặng Đỗ Tiến Như

Nhiều lúc chán đời muốn bỏ đi
Xác thân không có trói buộc gì
Muốn xa nhân thế tìm lên núi
Bỏ hết riêng mình chẳng có chi

Bỏ mặc hình hài với ước mơ
Bỏ cơn mưa với nắng bơ phờ
Bỏ em trong suốt thân ngà ngọc
Bỏ lại căn phòng nhện nhả tơ

Bỏ sợi mây buồn giữa bão giông
Bỏ hoang mang trước cửa tử thần
Bỏ đêm chăn gối đầy dị mộng
Bỏ tiếng chim gù dưới bóng râm

Bỏ suối bỏ sông bỏ chỗ nằm
Bỏ niềm hi vọng với băn khoăn
Bỏ con ong nhỏ bay tìm mật
Bỏ cả hoang vu lẫn nhọc nhằn

Bỏ những hư danh lóe một thời
Bỏ luôn áo mũ lẫn cân đai
Bỏ quên quá khứ và mai mốt
Bỏ cả niềm đau lẫn tiếng cười

Bỏ hết đêm về đứng trước gương
Bỗng xót thương thân thể trần truồng
Vẫn thấy sân si còn trong máu
Lại thấy yêu cuộc sống như thường
DODUYNGOC - 4.2007

CHIỀU NAY

CHIỀU NAY

Chiều cuốn gió lên trời cây đứng lặng
Cỏ rũ buồn ta cũng chẳng vui chi
Thiên hạ xun xoe em giả bộ nhu mì
Nắng héo úa kéo dài cây cầu gãy

Nhìn bóng đổ giữa chiều trên ngã bảy
Đứng làm thinh khi phố thị phồn hoa
Sao hôm nay ta như kẻ không nhà
Chân muốn bước làm giang hồ thứ thiệt

Muốn làm kẻ phiêu lưu cuốn đời đi mải miết
Muốn đi tìm một thứ chẳng còn tên
Muốn quên đi những năm tháng sống hèn
Muốn trở lại nơi mình vừa đánh mất

Tất cả chỉ phù du mọi thứ đều láo tất
Có những ngày cũng như buổi chiều nay
Nửa muốn ra đi làm một cánh chim bay
Nửa còn lại kéo trở về nơi bếp lửa

Ta vẫn biết vẫn còn người đợi cửa
Và lồng son sẽ chốt lại theo ngày
Thời gian đã trôi qua tháng năm còn một nửa
Thôi cũng đành chấp nhận gió heo may
DODUYNGOC.19.4.2007

MỘT ĐOẠN ĐỜI

Hôm nay sọan lại tủ sách cũ, tình cờ tìm được bài thơ viết vách đây 28 năm trên một tờ giấy vàng đầy những cọng rơm. Chép lại đây để nhớ lại một thời đã xa, xa lắm

MỘT ĐOẠN ĐỜI

Chúng tôi lớn lên giữa cuộc chiến tranh
Đêm nhìn hỏa châu rực cả vùng trời
Sáng không tiếng chim kêu
Thức cùng với tiềng đại bác
Đứng ở ngã tư nhìn những xác chết chở trên những chiếc GMC
Phủ những lá cờ

Bạn bè có đứa bỏ lên núi
Làm anh hùng
Đứa phơi thây giữa chiến trường
Xương khô dưới nắng
Nhiều thằng cầm súng chẳng có chút lí tưởng gì
Súng ấn vào tay và bắn
Có đứa cạo đầu đi tu
Tìm nơi ẩn náu
Có đứa đi làm đĩ
Và nhiều đứa làm vợ Mỹ
Tôi bỏ vô Sài Gòn
Làm thằng sinh viên
Lạc lõng giữa giòng đời
Chẳng biết phải theo ai?

Đến ngày hòa bình
Thằng lên núi trở về làm lãnh đạo
Đứa đi lính cộng hòa xếp hàng cải tạo
Đứa làm đĩ. lấy Mỹ chạy qua bên kia đại dương
Đổi tên thành Việt kiều
Tôi chạy cơm hàng ngày hộc máu
Thèm li cà phê, điếu thuốc thơm
Mà chẳng dám mua
Suốt ngày làm cái máy
Rao giảng văn chương chính trị với lũ học trò
Như một gã điên

Khi nhiều người nháo nhác
Đánh đu với tử sinh
tìm đường ra biển
Tôi đứng giữa đồng trống ở Củ Chi
Trồng những củ mì
Và đào ao thả cá
Đêm dưới ngọn đèn dầu
Cơm không đầy dạ
Vợ mang đứa con đầu lòng
Chỉ ước ao miếng thịt gà luộc
Tôi nhìn trăng và khóc

Chiến tranh đã đi qua bốn năm rồi
Cả nước còn nheo nhóc
Xương trắng còn phơi đầy những cánh đồi
Lại thêm một cuộc chiến khác
Chiến hào đầy ắp xác người
Và xóm làng thêm nhiều kẻ cụt chân
Những ngôi nhà xơ xác
Rất nhiều người đành bỏ nước mà đi

Tôi sống lầm lì
Xác thân còi cọc
Tương lai ở đâu?
Thiên đàng thì xa tít
Tối tăm mù mịt
Tôi như cánh lục bình
Cứ trôi mà chẳng biết sẽ về đâu?
Tháng 7.1979