Thứ Tư, 1 tháng 8, 2007

MỘT ĐOẠN ĐỜI

Hôm nay sọan lại tủ sách cũ, tình cờ tìm được bài thơ viết vách đây 28 năm trên một tờ giấy vàng đầy những cọng rơm. Chép lại đây để nhớ lại một thời đã xa, xa lắm

MỘT ĐOẠN ĐỜI

Chúng tôi lớn lên giữa cuộc chiến tranh
Đêm nhìn hỏa châu rực cả vùng trời
Sáng không tiếng chim kêu
Thức cùng với tiềng đại bác
Đứng ở ngã tư nhìn những xác chết chở trên những chiếc GMC
Phủ những lá cờ

Bạn bè có đứa bỏ lên núi
Làm anh hùng
Đứa phơi thây giữa chiến trường
Xương khô dưới nắng
Nhiều thằng cầm súng chẳng có chút lí tưởng gì
Súng ấn vào tay và bắn
Có đứa cạo đầu đi tu
Tìm nơi ẩn náu
Có đứa đi làm đĩ
Và nhiều đứa làm vợ Mỹ
Tôi bỏ vô Sài Gòn
Làm thằng sinh viên
Lạc lõng giữa giòng đời
Chẳng biết phải theo ai?

Đến ngày hòa bình
Thằng lên núi trở về làm lãnh đạo
Đứa đi lính cộng hòa xếp hàng cải tạo
Đứa làm đĩ. lấy Mỹ chạy qua bên kia đại dương
Đổi tên thành Việt kiều
Tôi chạy cơm hàng ngày hộc máu
Thèm li cà phê, điếu thuốc thơm
Mà chẳng dám mua
Suốt ngày làm cái máy
Rao giảng văn chương chính trị với lũ học trò
Như một gã điên

Khi nhiều người nháo nhác
Đánh đu với tử sinh
tìm đường ra biển
Tôi đứng giữa đồng trống ở Củ Chi
Trồng những củ mì
Và đào ao thả cá
Đêm dưới ngọn đèn dầu
Cơm không đầy dạ
Vợ mang đứa con đầu lòng
Chỉ ước ao miếng thịt gà luộc
Tôi nhìn trăng và khóc

Chiến tranh đã đi qua bốn năm rồi
Cả nước còn nheo nhóc
Xương trắng còn phơi đầy những cánh đồi
Lại thêm một cuộc chiến khác
Chiến hào đầy ắp xác người
Và xóm làng thêm nhiều kẻ cụt chân
Những ngôi nhà xơ xác
Rất nhiều người đành bỏ nước mà đi

Tôi sống lầm lì
Xác thân còi cọc
Tương lai ở đâu?
Thiên đàng thì xa tít
Tối tăm mù mịt
Tôi như cánh lục bình
Cứ trôi mà chẳng biết sẽ về đâu?
Tháng 7.1979

Không có nhận xét nào: