NHÂN NGÀY GIỖ TRỊNH CÔNG SƠN (1.4.2007)
Hiếm có một nhạc sĩ nào mà nhiều thế hệ của một dân tộc đều biết tên.
Giỗ anh, tôi viết bài thơ nhỏ này như một lời bái vọng
CHẤP TAY NỖI NHỚ
Anh đến trần gian từ hạt bụi
Lắng tự nhân gian những ngậm ngùi
Làm chiếc lá quay hòai trong gió chướng
Lúc trở về hạt bụi hóa kim cương
Từ giữa thinh không làm cánh vạc
Kẻ độc hành xuyên suốt đêm trăng
Hàng long não ngày xưa không còn lá
Có còn chi nối tiếc nguyệt như rằm
Sóng vẫn vỗ ngàn đời tháp cổ
Mưa vẫn về thiếu bóng Diễm xưa
Trên quán trọ trăng vẫn già như cũ
Và bên đời chú dế gọi không thưa
Kẻ lãng du đi về phố cũ
Vẫy tay chào chốn trọ mù tăm
Vết trầm luân sáu mươi năm nếm đủ
Chốn trăm năm nắm đất chọn chỗ nằm
Hạt bụi lại về với hư vô
Tiếc thương chi còn lại nấm mồ
Trên vai nhật nguyệt không còn nặng
Tháng tư về tôi chấp nguyện Nam Mô
Sài Gòn - 1.4.2007
DODUYNGOC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét