NGỒI LẠI
Ngồi lại trên đồi nghe gió thở
Thấy xanh xao hoa lá vút lên trời
Tay bó gối bàn chân ngón mở
Trán mơ hồ ngẩm nghĩ cuộc rong chơi
Ngồi lại trên rừng nghe vượn hú
Cõi rong rêu mưa gió trút linh hồn
Chân muốn chạy mà suối nguồn níu giữ
Ta đành lòng hôn phối với trăng suông
Ngồi lại trên giường nghe thống khổ
Bốn bàn chân không chịu níu vào nhau
Bàn tay buồn hoang vu như nấm mộ
Vật vã đời chăn chiếu cũng sầu đau
Ngồi lại bên đường thế giới qua
Lấy trời xanh mây trắng làm nhà
Đem tiếng hát nghêu ngao bày giữa chợ
Tuổi sáu mươi bỗng ôm mặt khóc òa
DODUYNGOC -Tháng 4.2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét