EM VẪN TUỔI HAI MƯƠI
Cứ tưởng trong em không còn nữa
Cuộc tình xưa và những bài thơ cũ
Lúc những cánh hoa vàng rải rác rụng đầy sân
Và tôi lầm lũi đi về, ngỡ là người thua cuộc
Cứ tưởng không bao giờ được nữa
Mùi tóc em bay xuống chỗ tôi ngồi
Mãi tóc xõa tím giảng đường thuở ấy
Và nụ cười cho tôi về làm thơ
Cứ tưởng đã tắt rồi
Ánh mắt nhìn tròn xoe ngơ ngác
Theo tôi suốt một đời
Ngôi sao rồi cũng có lúc tàn lụi
Đôi mắt mãi đi theo thời gian
Cứ tưởng đã không còn
Những vẫy tay chào giữa con đường
Mây xám
Và những cơn gió trái mùa ngột ngạt
Chờ mưa
Cứ tưởng một mình tôi
Điên cuồng nỗi nhớ
Và gọi mãi tên một người
Cứ tưởng sẽ không còn gặp nữa
Tuổi hai mươi
Gã con trai ngang tàng và đói rách
Gục ngã trưuớc đôi mắt buồn
Gã con trai làm thơ
Đầy nỗi nhớ
Tình ta như đốm lửa
Cháy mãi không tàn
Đợi hôm trời trở gió
Bùng thành ngọn lửa
Thiêu đốt trái tim buồn
Còn đọan đường trước mặt
Một mình tôi đi
Qúa nhiều ngã rẽ
Tôi sẽ rẽ lối nào để gặp em
Gã đàn ông đã năm mươi tưổi
Vết hằn thời gian
Sẽ ôm mặt khóc òa
Như trẻ nhỏ
Tóc đã bạc chỉ xin lòng đừng bạc
Mắt mù lòa thế giới chẳng chia đôi
Tôi sẽ đợi như suốt đời đã đợi
Đến lúc ta nắm tay nhau
Đi giữa mọi người
Dù lúc đó hơi tàn chân mỏi mệt
Em vẫn là cô gái tuổi hai mươi
DODUYNGOC - 4.10.2002
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét